Người phụ nữ đặt tay lên vai người đàn ông, tiến tới bên tai hắn nói: "Nếu như anh có thể trở thành giáo sư thì tốt rồi, như vậy chúng ta không cần phải kiêng dè nhiều như vậy, anh cũng có thể làm chuyện mà anh muốn..."
Người đàn ông tự tin cười nói: "Điều này cần thời gian nhất định."
Con ngươi người phụ nữ hơi co rút một chút, nhìn thật sâu người đàn ông ở trước mặt.
Hắn nói cần thời gian nhất định nhưng không nói là không thể làm được, chứng tỏ hắn nắm chắc mình có thể trở thành 'giáo sư'!
Mỗi vị 'giáo sư' ở trong Hội Học Thuật đều là tầng đỉnh chỉ dưới cấp Tai Biến, mỗi người đều có thực lực cảnh giới Tai Nạn chân tự!
Người đàn ông liếc nhìn người phụ nữ, trong mắt lóe lên một tia coi thường rồi biến mất.
Người phụ nữ này đã trải qua tuổi thọ rất dài nhưng ánh mắt vẫn chật hẹp như vậy, hắn mới không phải trở thành tầng đỉnh dưới cấp Tai Biến – hắn muốn đứng trên bầu trời!
"Phải mau chóng đi xem thử xem rốt cuộc là thứ gì làm thằng nhóc Kiều Khôn này phạm phải sai lầm lớn đến như vậy, chuyện nơi này giao cho cô xử lý."
Sau khi nói xong, cơ thể người đàn ông dần dần biến mất trong không khí, mà người phụ nữ thì sửng sốt nhìn phương hướng người đàn ông biến mất hồi lâu rồi mới hít sâu một hơi, vỗ mặt đất, miệng tụng niệm một ngôn ngữ không rõ ý nghĩa.
Nương theo lời người phụ nữ, lá chắn màu đỏ bắt đầu ngừng vỡ nát, cũng chầm chậm khôi phục.
Khi không còn va chạm với sự tồn tại không biết là gì kia nữa, viện bảo tàng lại có đầy đủ sức mạnh để trấn áp số vật thu nhận trong viện bảo tàng, mà chuyện người phụ nữ này cần làm chỉ cần mở công tắc mà thôi.
Trên người số vật thu nhận gần thoát khỏi vây khốn không còn rục rịch nữa, mà đám vật thu nhận đang gây rối ở bên ngoài cũng dần dần xuất hiện ánh sáng màu đỏ....
Đây cũng là nguyên nhân mà một nam một nữ này không để ý tới trận hỗn loạn này, bởi vì chỉ cần viện bảo tàng này vẫn còn tồn tại thì những món đồ kia sẽ không thiếu cái nào!
...
Cảm nhận được con rối ác ma bị giết chết, lông mày Ôn Văn nhìu chặt.
Hắn không nhìn thấy là ai đã giết chết con rối ác ma, có điều như vậy cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất hắn không cần phải cảnh giác viện bảo tàng nữa.
Trước đó hắn đã quá sơ suất, trực tiếp để con rối tiến vào viện bảo tàng, làm viện bảo tàng nương theo liên hệ suýt chút nữa tìm thấy mình, bây giờ đã biết nó là vật thu nhận cấp Tai Biến, Ôn Văn sẽ không tiếp tục sơ suất để nó bắt được chân tướng.
"Có điều như vậy cũng tốt, hiện giờ Kiều Khôn không ở trong phạm vi viện bảo tàng, mình có thể trực tiếp đi tìm hắn!"
Ôn Văn từ trong trạm thu nhận trở ra bóng râm trước viện bảo tàng, sau đó búng tay một cái, bốn bóng dáng mặc áo choàng đỏ đen xuất hiện sau lưng anh.
Những bóng dáng kia chính là quái vật cấp Tai Nạn, theo thứ tự là cô bé quàng khăn đỏ, quái vật địa cung, khủng thủ ma và thiên sứ Phổ Quang.
Hiện giờ cường giả Hắc Thập Tự cấp Tai Biến đã ra tay, tổ chức thần bí chiến đấu với ác ma trước đó tái xuất hiện ở nơi này, có thể khóa tổ chức này và Hắc Thập Tự lại chung với nhau.
Đương nhiên, mục đích Ôn Văn triệu hồi chúng chủ yếu là vớt chỗ tốt, gặp tình cảnh vật thu nhận có mặt khắp nơi thế này, Ôn Văn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"Đừng tới gần viện bảo tàng kia, cố gắng bắt giữ đám vật thu nhận hoạt động ở quanh đây..."
Sau khi ra lệnh, cơ thể Ôn Văn tỏa ra một làn sương vây lấy cơ thể mình rồi đuổi theo hướng Kiều Khôn chạy trốn.
Kiều Khôn chạy ra bên ngoài viện bảo tàng, lần này hẳn là không có ai có thể ngăn cản Ôn Văn tìm hiểu tim tức, thông qua con rối chung quy vẫn không tiện bằng tự mình ra tay.
Chỉ đuổi theo một chốc lát, Ôn Văn đã tìm thấy Kiều Khôn.
Ở bên ngoài viện bảo tàng, tố chất cơ thể của Kiều Khôn cũng không khác nhân loại bình thường bao nhiêu, lúc này hắn tìm tới một chiếc xe gắn máy, đưa tay đặt lên trên xe thì thầm hai câu, động cơ lập tức khởi động.
Có thể xem là Tập Sự, Kiều Khôn trộm xe máy cũng không cần làm ra thao tác quá phức tạp.
Nhưng xe vừa khởi động, còn chưa chạy được mười mét thì Kiều Khôn phát hiện mình không thể tiến tới thêm nữa, nhìn ra phía sau một cái thì Kiều Khôn bị dọa tới suýt ngừng thở.
Chỉ thấy ở phía sau mình đứng một người đàn ông mặc áo khoác màu đỏ, người này không thấy rõ mặt nhưng hắn đang dùng một tay nắm lấy đuôi xe, làm chiếc mô tô không thể tiến tới nữa!
"A la ka..."
Kiều Khôn còn chưa nói hết câu thì Ôn Văn đã giáng một bạt tay thẳng vào mặt hắn, làm hắn nuốt câu thần chú trở lại.
Tiếp đó Ôn Văn xách cổ áo Kiều Khôn, tay còn lại tắt máy xe, đặt trở lại chỗ cũ.
"Lần đầu tiên mua xe tao đã mua một chiếc mô tô, sau đó trong một lần tao phá án đã có kẻ trộm mất chiếc mô tô của tao, vì thế tao hận nhất là lũ trộm xe."
Ôn Văn vừa nói vừa treo ngược Kiều Khôn lên đèn đường, mỗi khi Kiều Khôn muốn nói gì đều bị Ôn Văn cắt ngang.
"Sau đó tao tìm được bọn trộm xe kia, lấy lại xe của mình, cắt đứt chân chúng, đồng thời đào ra hết tư liệu đen rồi giao chúng cho cảnh sát."
Ôn Văn cầm sợi dây mân mê một chốc, thẳng đến khi đầu mình và đầu hắn ngang nhau mới dừng lại, vỗ vỗ mặt Kiều Khôn nói: "Người trộm xe của tao, tao cũng không giết chết, vì thế mày chỉ cần thành thật trả lời vấn đề của tao thì tao sẽ thả mày đi."
"Mày muốn hỏi... cái gì." Lời Kiều Khôn nói có chút không rõ ràng, gương mặt hắn bị cái tát khi nãy của Ôn Văn đánh cho sưng lên.
Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên: "Tao muốn biết những tin tức mà mày biết về Ôn Duệ!"
Kiều Khôn lộ ra vẻ mặt đau khổ nói với Ôn Văn: "Tao không nói được!"
Ôn Văn nghiêng đầu một chút, vươn một ngón tay, móng tay mọc dài ra đồng thời biến thành sắc nhọn ở trước mắt Kiều Khôn, hơn nữa bên trên còn có màu đỏ sẫm ươn ướt, sau đó ngón tay này điểm vào ngực Kiều Khôn.
Phần da trên ngực hắn nháy mắt phủ kín mạch máu màu đỏ, đau đớn khó có thể chịu đựng làm Kiều Khôn giống như một con cá lên bờ không ngừng giãy giụa.
"Đây là một loại chất độc rất mạnh, tao chỉ tăng thêm một chút nữa thôi thì mày sẽ phải chịu nỗi đau đớn gấp mười lần bây giờ, tăng thêm nữa.... thì mày phải chết đi trong đau đớn dài dằng dặc, hơn nữa còn không thể điều trị được!"
Thứ Ôn Văn dùng trên người Kiều Khôn chính là máu độc của quỷ hút máu, sau khi phái bốn quái vật cấp Tai Nạn ra ngoài, trong năm chiếc nhẫn trên tay Ôn Văn trống được hai vị trí.
"Tao... không nói, chết cũng không nói!"
Kiều Khôn dữ tợn nhìn Ôn Văn, có chút giống như bệnh tâm thần.
Ôn Văn nhíu mày, như vậy có lẽ sẽ không hỏi được gì, không bằng thử dùng cuồng khí hoàn toàn phá hủy lý trí hắn thử xem?
Đột nhiên tóc gáy Ôn Văn dựng lên, cảm giác nguy cơ tràn ngập trong đầu, anh lùi nhanh ra sau hơn mười mét, nhìn vị trí đứng phía trước mặt mình.
Chỉ thấy vị trí phía sau chỗ mình đứng khi nãy thoáng cái đã xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo choàng cầm quyển sách.
Người đàn ông này vừa thả Kiều Khôn ra vừa cười nói với Ôn Văn: "Không phải muốn hỏi tin tức của Ôn Duệ à, trực tiếp hỏi tôi là được rồi, không ai rõ ràng hơn tôi cả..."
Con ngươi Ôn Văn có hơi khuếch tán, khi nhìn thấy người này, rất nhiều thứ không cần phải hỏi nữa rồi.
Bởi vì hắn chính là Ôn Duệ!
100%
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo